Là bi ai.
Tôi không chọn nơi sinh ra, tôi không chọn cuộc sống mồ côi cha, tôi không chọn cái tên xấu xí của thứ thức ăn cho loài ăn tạp, tôi không chọn sống với mẹ và người chị không máu mủ. Nhưng tôi đã tưởng, tôi có thể thay đổi cuộc đời mình.
Chị Tấm, tại sao?
Sáng, không biết là bao nhiêu năm trước.
Mẹ đưa cho chúng tôi 2 chiếc giỏ, bảo 2 người ra đồng bắt cá, và hứa sẽ tặng áo cho người nào bắt được nhiều hơn. Tôi vui lắm! Mẹ không thương chị Tấm, tôi biết, nhưng bản thân không đủ dũng cảm để chống lại mẹ. Nhưng ít ra hôm nay, tôi có thể để chị Tấm thắng và được chiếc yếm đẹp. Dẫu sao chị cũng đẹp hơn tôi, chị xứng với một chiếc áo lụa mới hơn mà!
Ra đồng, tôi vờ lười biếng để chị bắt. Chị Tấm sắn quần lên lội xuống đồng, hùng hục bắt cá nhưng sinh mạng của mình phụ thuộc vào đó. Tôi khẽ cười. Nhưng nụ cười chưa rộng được hết bờ môi đã vụt héo đi. Trời ơi! Hai bàn tay của chị nắm chặt những con cá giãy giũa đòi sống. Có lúc, ngón tay của chị đâm thẳng vào đôi mắt của chúng, máu và thứ chất gì sền sện chảy dọc bàn tay chị.
Thật kinh khủng! Chẳng mất chốc, những con cá đã bị chị bắt vào giỏ nằm chờ chết. Hai dòng nước mắt nhỏ xuống đôi gò má, và tôi đã làm một chuyện không bao giờ tôi có thể tha thứ cho mình.
"Chị tấm ơi chị Tấm, đầu chị lấm ..."- Tôi hát.
Tôi cầm giỏ cá của chị chạy đi, ra đến bờ sông tôi thả bọn cá đi. Những con đã bị chị bóp mạnh đến chết, tôi đành giữ lại. Tôi thẫn thờ bước về nhà, định bụng chôn lũ cá xấu số.
"Ô, con bắt được nhiều cá thế"- mẹ tôi nhìn giỏ cá và khen.
Đêm đó trong phòng, tay tôi cầm chiếc yếm mới, nhưng sao thấy không vui?
Sống trên đời, rốt cuộc là để làm gì?
...
(Quả đấm thép - game.vn)
Link to full article