Harry Potter Tập 2:Harry Potter và phòng chứa bí mật (Chương 2)

.

Harry Potter

Chương 2 LỜI CẢNH CÁO CỦA DOBBY

Har­ry hú hồn, nó xém la to. Cái sinh vật bé nhỏ trên giường có hai tai to như cánh dơi và hai mắt xanh lồ lộ to như trái banh quần vợt. Har­ry biết ngay tức thì đây là hai con mắt đã quan sát mình ở bờ giậu hồi sáng này.

Trong lúc hai bên trừng trừng nhìn nhau thì Har­ry nghe tiếng Dud­ley vang lên trong hành lang:

- Thưa ông bà Ma­son, cho phép cháu cất áo khoác của ông bà ạ.

Cái sinh vật tuột xuống giường và cúi chào thật thấp, đến nỗi cái chóp mũi mỏng và dài của nó chạm luôn vào tấm thảm. Har­ry để ý thấy cái nó mặc giống như một cái áo gối cũ có chừa rãnh để thò ra hai cánh tay và hai cẳng chân.

… cái nó mặc giống như một cái áo gối cũ có thừa rãnh để thò ra hai cánh tay và hai cẳng chân.

Har­ry nói một cách nóng nảy:

- Ơ… chào!

- Har­ry Pot­ter!

Sinh vật đó cất tiếng nói bằng một giọng cao vút cao đến nỗi Har­ry e là nó vọng cả xuống cầu thang.

- Dob­by từ lắm rồi đã mong gặp được ngài…, thật là một vinh hạnh…

- C… cám ơn.

Har­ry nói và men theo tường đến ngồi sụp xuống cái ghế ở bàn học, cạnh con Hed­wig đang say sưa ngủ trong cái lồng to của nó. Har­ry rất muốn hỏi “Bạn là cái giống gì vậy?” nhưng nghe vậy hơi thô lỗ nên nó đổi lại, hỏi:

- Bạn là ai?

Sinh vật ấy đáp:

- Thưa ngài, tôi là Dob­by. Chỉ Dob­by mà thôi. Dob­by gia tinh.

- Uûa, thực hả? Ơ… Tôi không có ý xấc xược hay gì hết, nhưng… đây không phải là lúc thích hợp nhất để tôi có một gia tinh trên giường mình.

Từ dưới phòng khách vọng lên tiếng cười khanh khách giả tạo c3ua dì Petu­nia. Con gia tinh gục đầu. Har­ry vội nói:

- Cũng không có nghĩa là tôi không vui mừng gặp bạn, nhưng mà… ờ, chắc bạn đến đây là có lý do gì đặc biệt?

Dob­by nói một cách nghiêm chỉnh:

- Dạ, vâng, thưa ngài. Dob­by đến để báo cho ngài biết, thưa ngài… thật là khó… Dob­by không biết phải bắt đầu từ đâu…

Har­ry lịch sự chỉ lên giường:

- Mời ngồi.

Con gia tinh bỗng òa khóc, khóc nức nở, khiến Har­ry kinh ngạc hết sức.

Con gia tinh thổn thức:

- M… mời ngồi! Chưa… chưa từng bao giờ.

Har­ry tưởng mình nghe như tiếng ngập ngừng dưới cầu thang. Nó thì thầm:

- Xin lỗi nha, tôi không có ý xúc phạm bạn hay gì cả…

Con gia tinh nấc lên:

- Xúc phạm Dob­by! Dob­by chưa từng được bao giờ được một phù thủy mời ngồi… như một kẻ ngang hàng…

Har­ry vừa cố gắng đe: “suỵt”, vừa tỏ ra dỗ dành, dẫn Dob­by trở lại giường, để cho nó ngồi lên đó mà thổn thức, trông y như một con búp bê to kềnh và vô cùng xấu xí. Cuối cùng con gia tinh cũng tự kềm chế được, và nó ngồi đó mà giương đôi mắt to lồ lộ ngó Har­ry với biểu hiện của sự kính mến đẫm nước mắt.

Har­ry nói, cố làm cho con gia tinh vui lên:

- Cũng không có nhiều phù thủy lịch sự lắm đâu!

Dob­by lắc đầu. Bỗng nhiên, không báo trước gì hết, nó nhảy lên, giận dữ dộng đầu mình vô cửa sổ, gào lên:

- Dob­by tồi! Dob­by tồi!

- Đừng… Bạn làm gì vậy?

Har­ry suỵt con gia tinh, chồm lên kéo nó xuống giường. Hed­wig đã thức giấc, phát ra một tiếng rúc đặc biệt to và điên cuồng đập vô những chấn song của cái chuồng.

Con gia tinh, đã hơi bị lác mắt, nói:

- Thưa ngài, Dob­by phải tự trừng phạt mình. Dob­by suýt nói xấu gia đình mình, thưa ngài…

- Gia đình bạn?

- Tức là gia đình phù thủy mà Dob­by phục vụ, thưa ngài… Dob­by là một yêu tinh đầy tớ trong nhà phù thủy… bị buộc phục vụ trong một ngôi nhà và một giáo sư mãi mãi…

Har­ry tò mò hỏi:

- Họ có biết bạn ở đây không?

Dob­by rùng mình:

- Ồ, không, thưa ngài, không đâu… Dob­by sẽ bị trừng phạt một cách thảm thiết vì đã đến gặp ngài. Dob­by sẽ phải cụp tai trong cửa lò vì chuyện này. Nếu mà họ biết, thưa ngài…

- Nhưng liệu họ có thèm để ý chuyện bạn cụp tai hay không cụp tai trong cửa lò không?

- Thưa ngài, Dob­by không chắc. Dob­by luôn luôn phải tự trừng phạt mình vì chuyện gì đó, thưa ngài. Họ để mặc cho Dob­by làm chuyện đó. Đôi khi họ còn nhắc Dob­by tự trừng phạt mình thêm, nữa…

- Tại sao bạn không bỏ đi? Tẩu thoát chẳng hạn?

- Thưa ngài, một con gia tinh chỉ đi khi được chủ giải phóng. Mà cái gia đình đó không đời nào giải phóng Dob­by… Dob­by sẽ phải hầu hạ gia đình đó cho đến chết, thưa ngài…

Har­ry tròn mắt nhìn. Nó nói:

- Vậy mà tôi tưởng tôi phải ở đây thêm bốn tuần nữa là khổ lắm rồi. Vậy so với chuyện của bạn, gia đình Durs­ley coi bộ còn nhân đạo hả? Có ai giúp được bạn không? Tôi có thể giúp bạn không?

Hầu như ngay sau đó, Har­ry ước gì mình đừng nói ra câu đó. Bởi vì Dob­by lại òa ra kể lể bày tỏ lòng tri ơn.

Har­ry thì thầm một cách tức tối:

- Làm ơn! Làm ơn im đi. Nếu gia đình Durs­ley mà nghe được điều gì, nếu họ biết bạn ở đây…

- Har­ry Pot­ter ơi, ngài hỏi là ngài có thể giúp gì cho Dob­by không à?… Thưa ngài, Dob­by từng nghe nói về sự vĩ đại của ngài, nhưng về lòng tốt của ngài, Dob­by chưa từng biết…

Har­ry cảm thấy mặt mình nóng bừng lên:

- Những gì bạn nghe nói về sự vĩ đại của tôi chỉ là một mớ tầm xàm bá láp. Tôi còn không được đứng đầu lớp ở Hog­warts nữa là. Người giỏi nhất lớp là Hermione, bạn ấy…

Nhưng Har­ry ngừng lại, bởi vì vừa nghĩ đến Hermione là nó thấy đau lòng.

Dob­by lại cung kính nói, hai mắt tựa trái banh của nó sáng rực:

- Har­ry Pot­ter thật khiêm tốn nhún nhường. Har­ry không hề nói về việc chiến thắng Kẻ-​mà-​ai-​cũng-​biết-​là-​ai-​đấy…

- Vol­der­mort hả?

Dob­by giơ tay bụm hai tai dơi lại và rên rĩ:

- Thưa ngài, xin đừng nói ra tên đó, xin đừng nói tên!

Har­ry vội nói:

- Xin lỗi nha. Tôi biết nhiều người không thích. Bạn Ron của tôi…

Nó lại ngừng nói. Nghĩ đến Ron nó cũng thấy đau lòng lắm.

Dob­by chồm tới Har­ry, hai mắt nó trông như hai cái đèn pha xe hơi.

- Dob­by nghe nói là Har­ry Pot­ter đã gặp Chúa tể Hắc ám lần thứ hai, chỉ cách nay vài tuần… và Har­ry lại thoát chết lần nữa?

Har­ry gật đầu và mắt Dob­by thình lình lại tràn đầy nước mắt.

- A, thưa ngài!

Nó há hốc miệng, chậm những giọt nước mắt trên mặt mình bằng cái góc dơ hầy của cái áo gối mà nó đang mặc.

- Har­ry Pot­ter thật can đảm gan góc cùng mình! Ngài đã thách thức bao nhiêu hiểm nguy rồi! Nhưng Dob­by đến để bảo vệ Har­ry Pot­ter đây, để báo trước với ngài, cho dù sau này nó có bị cụp tai trong cửa lò… Har­ry Pot­ter đừng trở về Hog­warts nữa!

Căn phòng bỗng lặng trang, chỉ có tiếng dao nĩa từ dưới lầu vang lên, và giọng rổn rảng xa xa của dượng Ver­non.

Har­ry lắp bắp:

- C… cái gì? Tôi phải trở lại trường chứ! Niên học sẽ bắt đầu vào ngày một tháng chín. Chỉ vì điều đó mà tôi đã cố chịu đựng. Bạn không biết ở đây như thế nào đâu. Tôi không thuộc về chốn này. Tôi thuộc về thế giới của bạn – Hog­warts.

- Không, không, không bao giờ!

Dob­by lắc đầu quầy quậy đến nỗi hai tai nó đập vào nhau. Nó ré lên:

- Har­ry Pot­ter phải ở lại đây nếu muốn an toàn. Ngài quá vĩ đại, quá cao thượng, không thể để mất đi. Nếu Har­ry Pot­ter trở lại Hog­warts, ngài sẽ gặp nguy hiểm chết người.

Har­ry ngạc nhiên:

- Tại sao?

Dob­by bỗng nhiên run rẩy, thì thào:

- Har­ry Pot­ter à, có một âm mưu. Một âm mưu khiến cho bao nhiêu chuyện kinh khủng đã xảy ra tại Hog­warts – học viện pháp thuật và ma thuật – trong năm nay. Thưa ngài, Dob­by được biết âm mưu đó hàng tháng rồi. Har­ry Pot­ter không được tự đút đầu vào chốn nguy hiểm. Thưa ngài, Har­ry Pot­ter quá quan trọng.

Har­ry hỏi ngay:

- Những chuyện khủng khiếp đó là gì? Ai âm mưu?

Dob­by nuốt nghẹn thành một tiếng tức cười rồi lại điên khùng dộng đầu mình vô tường.

Har­ry túm cánh tay con gia tinh để ngăn nó lại, khuyên can:

- Thôi, được rồi. Bạn không thể nói với tôi. Tôi hiểu. Nhưng tại sao bạn lại báo trước cho tôi?

Bỗng nhiên một ý nghĩ không thú vị chút nào bật lên trong đầu Har­ry.

- Khoan đã!… Chuyện này có dính dáng gì đến Vol… xin lỗi… đến Kẻ-​mà-​ai-​cũng-​biết-​là-​ai-​đấy?… Có không hả?

Har­ry vội vã nói thêm khi thấy đầu Dob­by lại nghiêng đi một cách lo âu về phía bức tường.

- Bạn chỉ cần lắc đầu hay gật đầu thôi là được rồi.

Dob­by từ từ lắc đầu.

- Không… không phải Kẻ-​mà-​ai-​cũng-​biết-​là-​ai-​đấy đâu, thưa ngài…

Nhưng đôi mắt của Dob­by mở to và nó dường như muốn gởi cho Har­ry một ám hiệu. Tuy nhiên Har­ry hoàn toàn không hiểu gì cả.

- Kẻ đó có một người anh, phải không?

Dob­by lắc đầu, mắt nó mở to thêm nữa. Har­ry nói:

- Vậy thì tôi chịu đó, không nghĩ ra nổi kẻ nào còn có cơ gây ra chuyện khủng khiếp ở Hog­warts nữa. Tôi muốn nói, thứ nhất là còn có thầy Dum­ble­dore… bạn biết thầy Dum­ble­dore mà, phải không?

Dob­by cúi đầu xuống:

- Cụ Al­bus Dum­ble­dore là hiệu trưởng vĩ đại nhất mà Hog­warts từng có. Thưa ngài, Dob­by biết điều đó. Dob­by từng nghĩ rằng quyền lực của cụ Dum­ble­dore ngang ngửa với quyền lực của Kẻ-​mà-​ai-​cũng-​biết-​là-​ai-​đấy vào thời kẻ ấy mạnh nhất. Nhưng thưa ngài, có những quyền lực mà cụ Dum­ble­dore không… quyền lực mà không một phù thủy tử tế nào…

Har­ry không kịp ngăn cản thì Dob­by đã nhảy ra khỏi giường, chụp cái đèn để bàn của Har­ry, rồi tự đập vô đầu mình với những tiếng kêu xé tai.

Ơû lầu dưới bỗng nhiên im bặt. Hai giây sau, Har­ry nghe tim mình đánh lô tô và nghe tiếng bước chân của dượng Ver­non đi tới hành lang:

- Chắc là Durs­ley lại quên tắt truyền hình, thằng oắt con ấy.

- Mau lên! Trốn vô tủ!

Har­ry quýnh quáng nhét Dob­by vô tủ quần áo, đóng cửa lại, và quăng mình lên giường, vừa lúc nắm cửa ra vào phòng nó bị vặn mở.

Gương mặt dượng Ver­non kề sát mặt Har­ry, từng tiếng nói của dượng phát ra qua kẽ răng nghiến chặt:

- Mày-​đang-​làm-​cái-​quỷ-​gì-​vậy? Mày vừa làm hỏng cái kết hay ho của câu chuyện tiếu lâm về tay chơi gôn Nhật Bản của tao… Còn gây thêm một tiếng ồn ào nào nữa thì mày sẽ hốit iếc là đã được sinh ra đời, nghe không oắt con!

Dượng dậm bước ra khỏi phòng. Har­ry vừa run vừa thả Dob­by ra khỏi tủ. Nó nói:

- Thấy ở đây là như thế nào chưa? Thấy tại sao tôi phải trở về Hog­warts không? Đó là nơi duy nhất mà tôi có… Ừ, tôi nghĩ tôi có bạn.

Dob­by châm chọc:

- Những người bạn thậm chí không thèm viết thư cho Har­ry Pot­ter ư?

- Tôi mong là họ chỉ… À mà này,…

Har­ry chợt ngây người ra:

- Làm sao bạn biết các bạn tôi không hề viết thư cho tôi?

Dob­by lúng túng:

- Har­ry Pot­ter đừng có giận dữ với Dob­by. Dob­by làm điều đó vì…

- Mi đã ngăn chẵn thư từ của ta hả?

Con gia tinh nhanh nhẹn lùi ra khỏi tầm tay của Har­ry, nói:

- Thưa ngài, Dob­by giữ chúng ở đây nè.

Nó rút ra một bó phong bì dày từ trong cái áo gối nó đang mặc. Har­ry có thể nhận ra nét chữ ngay ngắn của Hermione, nét chữ ngoằn ngèo lộn xộn của Ron, có cả một tờ giấy ghi nghệch ngoạc trông như là tác phẩm của người giữ khóa ở Hog­warts: bác Ha­grid.

Dob­by lo lắng chớp mắt nhìn lên Har­ry:

- Har­ry Pot­ter không nên tức giận… Dob­by hy vọng… nếu Har­ry Pot­ter tưởng bạn bè đã quên mình… Har­ry Pot­ter có thể sẽ không muốn trở về trường nữa…

Har­ry không thèm nghe thêm, nó nhào tới chụp những lá thư, nhưng Dob­by nhảy ra khỏi tầm tay nó.

- Thưa ngài, Har­ry Pot­ter sẽ nhận được những bức thư này, nếu hứa với Dob­by là Har­ry Pot­ter sẽ không trở về Hog­warts nữa. Ôi, đó là một hiểm họa mà ngài không nên đối đầu! Xin ngài hãy hứa không trở lại đó nữa!

Har­ry tức giận nói:

- Không. Đưa tôi mấy bức thư của bạn tôi đã!

Con gia tinh buồn bã nói:

… Dob­by vọt tới cửa, mở ra, và phóng xuống cầu thang. Har­ry phóng theo sau con gia tinh.

- Vậy là Har­ry Pot­ter không cho Dob­by một sự lựa chọn nào khác.

Trước khi Har­ry kịp phản ứng, Dob­by vọt tới cửa, mở ra, và phóng xuống cầu thang. Har­ry phóng theo sau con gia tinh, cố gắng không gây ra một tiếng ồn, miệng khô đắng, bao tử lộn tùng phèo. Nó nhảy qua sáu bậc cuối cùng của cầu thang, đáp xuống tấm thảm nhẹ nhàng như một con mèo, nhìn quanh tìm Dob­by. Tiếng của dượng Ver­non vang ra từ phòng ăn.

- … ông Ma­son, xin ông kể cho Petu­nia câu chuyện buồn cười về mấy gã thợ cầu cống Mỹ. Bả tha thiết muốn nghe…

Har­ry chạy qua hành lang vô nhà bếp, cảm thấy ruột gan mình tiêu hết rồi.

Cái bánh tráng miệng vĩ đại của dì Petu­nia với cả núi kem và bông đường đang bay lơ lửng gần trần nhà. Dob­by thì núp trong một góc trên đầu tủ chén. Har­ry nghẹn ngào:

- Đừng! Xin… đừng giết tôi…

- Har­ry Pot­ter phải nói là ngài sẽ không trở lại trường nữa…

- Dob­by, làm ơn…

- Ngài nói đi…

- Tôi không thể…

Dob­by ném cho Har­ry một cái nhìn bi thảm.

- Vậy thì Dob­by phải làm, vì chính lợi ích của Har­ry Pot­ter, thưa ngài.

Cái bánh rớt xuống sàn gây một tiếng vang đứng tim. Kem bắn tung tóe lên tường và cửa sổ khi dĩa bánh vỡ tan. Và vút một cái như roi quất, Dob­by tan biến.

Có tiếng kêu la vang lên từ phòng ăn, và dượng Ver­non xông vô nhà bếp bắt gặp Har­ry đứng như trời trồng vì kinh hãi, từ đầu đến chân dính đầy bánh của dì Petu­nia.

Thoạt đầu, dượng Ver­non có vẻ tìm cách khỏa lấp mọi chuyện cho qua. (“Chỉ là đứa cháu nghịch lắm. Gặp người lạ là nó sợ, thành ra chúng tôi giữ nó trên lầu”) Ông xua vợ chồng Ma­son đang hoảng hồn trở lại phòng ăn, cam đoan với Har­ry là khi ông bà Ma­son về rồi, dượng sẽ lột da nó, lột không chừa một phân nào để sống, rồi đưa nó một cái giẻ lau. Dì Petu­nia phải đẽo một tảng kem từ tủ đông lạnh ra, và Har­ry, vẫn còn run rẩy, bắt đầu kỳ cọ cái sàn nhà bếp.

Dượng Ver­non lẽ ra cũng còn cơ may tiến hành vụ làm ông với Ma­son, nếu không xuất hiện con cú phá bĩnh.

Dì Petu­nia vừa mới đưa hộp kẹo the ra mời khách sau khi ăn xong bữa tối, thì một con cú xấu xí to cộ đột nhập qua cửa sổ phòng ăn, thả một lá thư xuống đầu bà Ma­son, rồi lại bay vút qua cửa sổ mà biến mất. Bà Ma­son thét lên một tiếng điếng hồn như tiếng hét của nữ thần báo tử và vừa bỏ chạy ra khỏi nhà vừa la hét về cái lũ điên. Ông Ma­son chỉ nán lại đủ thời gi­an để hỏi đây có phải là một trò đùa thú vị chăng à bảo cho gia đình Durs­ley biết là bà vợ ông sợ chết khiếp những con chim, bất kể hình dạng và kích thước.

Khi dượng Ver­non tiến về phía Har­ry, đôi mắt nhỏ của dượng lấp lánh tia nhìn hiểm ác. Har­ry đứng trong nhà bếp, nắm chặt cái giẻ lau để đứng cho vững. Dượng chìa ra bức thư mà con cú đã đem tới, giọng rít lên ác độc:

- Đọc đi! Đấy… đọc đi!

Har­ry cầm lấy bức thư. Đó không phải là thiệp chúc mừng sinh nhật.

Cậu Pot­ter thân mến,

Chúng tôi vừa nhận được tin tình báo là Bùa Bay vừa mới được sử dụng tại nơi cậu đang cơ ngụ lúc chín giờ mười hai phút tối hôm nay.

Như cậu biết, phù thủy vị thành niên không được phép làm pháp thuật ở ngoài nhà trường, nếu cậu còn thực hiện phép thuật nào nữa thì sẽ bị đuổi khỏi trường (Đạo luật Giới hạn Hợp lý Phù thủy Thiếu niên, 1875, đoạn C)

Chúng tôi cũng yêu cầu cậu nhớ kỹ là bất cứ hoạt động pháp thuật nào có nguy cơ khiến cho thành viên cộng đồng phi-​phù thủy (Mug­gle) chú ý đều là vi phạm nghiêm trọng theo điều 13, khoản Bảo Mật của Hội nghị Quốc tế Ngăn chiến (War­lock).

Chúc cậu nghỉ hè vui!

Kính thư,

Mafal­da Hop­kirk

Văn phòng dùng sai pháp thuật

Bộ Pháp Thuật.

Har­ry ngước mắt khỏi bức thư, uất nghẹn.

Một tia điên cuồng nhảy múa trong mắt dượng Ver­non khi dượng nói:

- Mày đã không nói cho tao biết mày không được phép xài ma thuật ở ngoài trường. Mày quên nói hả… mày lú lẫn chắc…

Dượng chồm lên Har­ry như một con chó săn khổng lồ, nhe hết cả răng ra.

- Được, tao báo cho mày biết, oắt con, tao sẽ nhốt mày lại… mày sẽ không bao giờ trở về cái trường đó nữa… không bao giờ… và nếu mày tìm cách xài ma thuật để tự thoát ra… thì họ sẽ đuổi mày!

Và cười như một gã điên, dượng lôi Har­ry lên lầu.

Lời của dượng Ver­non tệ không kém hành động của dượng. Sáng hôm sau, dượng mướn người đóng các chấn song lên cửa sổ phòng của Har­ry. Đích thân dượng đục một cái lỗ mèo chui trên cửa ra vào phòng ngủ Har­ry, để đưa một ít đồ ăn vô phòng cho nó, mỗi ngày ba lần. Họ chỉ cho Har­ry ra khỏi phòng để làm vệ sinh vào buổi sáng và buổi tối. Còn ngoài ra, nó bị khóa nhốt trong phòng.

Ba ngày sau, gia đình Durs­ley chẳng tỏ dấu hiệu gì sẽ giảm án, và Har­ry không nhìn thấy được có cách nào thoát ra khỏi tình trạng bi đát ấy. Nó nằm dài trên giường nhìn mặt trời lặn sau chấn song cửa sổ và xót xa tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra cho mình đây.

Nếu nó dùng pháp thuật để thoát ra thì ích lợi gì chứ, vì làm như vậy nó sẽ bị đuổi khỏi Hog­warts. Đã vậy cuộc sống ở nhà số4 đường Priv­et Drive đã xuống tới mức tệ hơn bao giờ hết. Bây giờ, khi gia đình Durs­ley biết chắc là họ sẽ không còn bị đánh thức nửa đêm như những con dơi nữa, thì Har­ry cũng mất luôn vũ khí duy nhất của nó. Có thể Dob­by cứu được Har­ry khỏi những chuyện khủng khiếp xảy ra ở Hog­warts, thì Har­ry có lẽ đằng nào rồi cũng chết đói.

Cái nắp đậy lỗ mèo chui kêu leng keng và bàn tay dì dượng Petu­nia hiện ra, đẩy một chén canh đóng hộp vô phòng. Bụng Har­ry đang trống rỗng nên nó nhảy ngay ra khỏi

giường và chụp lấy chén canh. Canh lạnh như đá, nhưng nó húp một hơi hết nửa chén. Rồi nó đi ngang căn phòng đến bên cái chuồng con Hed­wig, nhón mấy miếng rau cải nhũn nước dưới đáy chén canh, bỏ vào cái máng ăn trống trơn của Hed­wig. Con cú xù lông, ném cho Har­ry một cái nhìn chán ghét cực kỳ.

Har­ry cay đắng bảo:

- Mi chê không ăn thì cũng chẳng ích gì. Hai đứa mình chỉ có bây nhiêu đó thôi.

Nó đặt lại cái chén cạnh cái lỗ mèo chui rồi lên giường nằm, cảm thấy còn đói hơn cả lúc chưa ăn canh.

Giả sử nó vẫn còn sống thêm được bốn tuần lễ nữa… Nhưng lại không thể đến Hog­warts tựu trường thì sao? Không biết liệu trường có phái ai đi tìm hiểu xem vì sao nó không quay về trường nhập học không? Liệu người đó có đủ sức khiến ông bà Durs­ley cho nó đi học không?

Căn phòng tối dần. Mệt mỏi, bao tử cồn cào, đầu óc cứ lởn vởn những câu hỏi không trả lời được, Har­ry thiếp vào một giấc ngủ không yên.

… Dob­by bảo: “Thưa ngài, Har­ry Pot­ter có ở trong đó thì mới an toàn.”

Nó mơ thấy mình bị đem đi triển lãm tại một sở thú, trong một cái chuồng có treo một tấm bảng, ghi: PHÙ THỦY VỊ THÀNH NIÊN. Người ta trơ mắt ếch ngó nó nằm đằng sau những chấn song, nó nằm đó, trên cái giường rơm, đói rũ liệt. Nó nhìn thấy gương mặt của Dob­by trong đám đông, nó gào lên kêu cứu, nhưng Dob­by bảo: “Thưa ngài, Har­ry Pot­ter có ở trong đó thì mới an toàn.”, xong biến mất. Rồi gia đình Durs­ley xuất hiện và Dud­ley nắm chấn song chuồng mà rung lắc, cười nhạo nó.

- Thôi đi!

Har­ry lẩm bẩm khi tiếng kêu lách cách dội vô cái đầu đau nhức của nó.

- Để tôi yên… Im hết đi… tôi đang cố ngủ…

Nó mở mắt ra. Ánh trăng đang rọi qua những chấn song. Và một người nào đó đang trợn mắt ngó nó qua những song cửa sổ: một người mũi dài, mặt đầy tàn nhanh có mái tóc đỏ rực.

Bên ngoài cửa sổ chính là Ron Weasley.

Search This Blog

Tin Mới

Tin Hot

Tin Teen